Những câu truyện ngắn tình yêu hay nhất phần 1
Tổng hợp những câu truyện ngắn tình yêu hay nhất, những câu chuyện ngắn tình yêu cảm động, những câu chuyện ngắn tình yêu ý nghĩa phần 1
Đừng gây thêm tổn thương cho em nữa !
Con đường trải đầy lá vàng rụng, thành phố ngày vắng ! An Nhiên nhét headphone vào tai bước đi như người vô hồn, nước mắt rơi lã chã. Cô khóc khóc vì hắn, kẻ cô yêu rất nhiều , kẻ khiến cô đánh đổi , khiến cô trở nên xinh đẹp ,mạnh mẽ, yêu say đắm và rồi hắn cũng là người cướp đi tất cả từ cô,…
Ảnh minh họa |
Đã 7 năm rồi cô còn nhớ như nguyên cái ngày cô gặp hắn trong khuôn viên trường cấp 3, hắn là điển trai cao ráo làn da ngăm vì rám nắng , đôi vai rộng và đặc biệt hắn có đôi mắt nâu sâu khiến người ta như rơi vào bất tận khi nhìn đôi mắt của hắn. Tất nhiên , hắn được khá nhiều nữ sinh trong trường ngưỡng mộ , đến cả lũ con trai cũng thích xúm lại với hắn chẳng biết vì điều gì ? Còn An Nhiên cô bé có mái tóc xoăn , đôi mắt tròn to nhưng khuôn mặt lúc nào cũng căm căm đậm chất của một con mọt sách , cũng đúng thôi An Nhiên thi vào trường với điểm số cao nhất nhì và được chọn ngay vào lớp chọn của trường ; Cô được Ba Mẹ kỳ vọng rất nhiều ,và cũng vì Ba Mẹ cô cũng là những giáo viên kì cựu của huyện nơi cô sinh sống nên cô càng không thể để Ba Mẹ thất vọng về mình. Cả ngày cô chỉ biết chúi đầu vào đọc và học. Ngày đầu nhập trường nhận lớp ,không biết là tình cờ hay là một cái duyên cái nợ Hắn được xếp vào dạy môn bóng rổ lớp An Nhiên . An Nhiên chẳng chút bận tâm về hắn , cũng như chẳng có ấn tượng gì về hắn , cho đến tiết thể chất đầu tiên, cô chưa bao giờ thấy lớp học nào lại lộn xộn như thế , cái gì mà thầy giáo chẳng dạy gì thể dục mà lại đi làm trò cho lũ con gái trong lớp xem, An Nhiên ghét cái kiểu đó , cô tránh xa đám đông đang vây quanh hắn , ngồi tựa vào cây đại thụ gần hồ nước cô lôi quyển sách ra đọc ,trong đầu vẫn còn vẩn vơ suy nghĩ về lão thầy giáo lắm cho trò chỉ thích gây chú ý.
Về phần hắn , sau buổi học đầu tiên hắn khá ấn tượng với cô bé tóc xoăn đôi mắt to tròn duy nhất không chạy vào xem hắn làm trò, hắn ngặc nhiên với việc hắn không thể gây chú ý cho cô. Hắn để ý đến từng cử chỉ dáng đi của cô , một đêm mất ngủ vì câu hỏi vì sao cô lại làm ngơ với hắn à mà không phải mà là hắn không thu hút nổi ánh nhìn của cô và hình ảnh cô ngồi tựa cây đại thụ ngồi đọc chăm chú cuốn sách khiến hắn bực mình và không tài nào ngủ ngon được. Hắn quyết định phải khiến cô phải để ý đến hắn.
Buổi thứ 2, hắn lên lớp rất đúng giờ ,” tập hợp lớp “ hắn hô to , rồi với cái giọng nghiêm nghị “ Ai mang sách vở đi theo nộp hết lên bàn của tôi , hôm nay không giống buổi đầu làm quen, tôi sẽ dạy nghiêm túc đó , chuẩn bị tinh thần đi!”. Hắn dứt lời An Nhiên bước đi nộp cuốn sách sinh học to sụ mà thầy giáo sinh học vừa đưa cho cô nhắc nhở cô rằng vì kết quả thi cấp THCS vừa rồi đạt thành tích cao nên sẽ chọn cô vào đội tuyển trường . Quay về hàng An Nhiên không quên quét cho tên thầy giáo một ánh nhìn khiến hắn giật thót tim, hắn cảm thấy lạnh sống lưng và tự hỏi cái nhìn đấy có ý gì ? Hắn bắt lớp chạy 5 vòng sân thể chất , hắn thấy làm khoái trí lắm hắn nghĩ rằng con bé mọt sách kia không thể chạy nổi 3 vòng sân đâu ? Hắn ngạc nhiên rằng cả lớp chạy xong đứa nào đứa nấy mắt mũi xanh lét , kêu la hắn cho nghỉ còn An Nhiên vẫn thản nhiên , ung dung như cái tên của cô; Hắn ghét cái bộ dạng đó của cô, hắn thấy cái vẻ chẳng chịu khuất phục gì ở cô, hắn muốn cô phải khuất phục hắn.
An Nhiên khiến hắn ngạc nhiên vì cô toàn diện cô quá hoàn hảo, hắn bắt đầu tìm hiểu về cô, hắn lục lọi hồ sơ về học viên mới , An Nhiên kết quả học tập xuất sắc, từng đạt nhiều thành tích trong các kỳ thi học sinh giỏi các cấp, là học sinh gương mẫu và tích cực trong nhiều hoạt động đoàn thể …. Bỗng hắn mở to đôi mắt, sững sờ với dòng chữ nhỏ nhỏ in ngiêng trong hồ sơ bệnh án của An Nhiên có tiền chứng của bệnh tim. Bỗng dưng hắn thấy nghẹn lại hắn lo sợ cho cô hắn thấy hắn thật đáng trách vì trên nguyên tắc hắn cần phải tìm hiểu về tình trạng sức khoẻ của cả lớp và đặc biệt là của An Nhiên.
Buổi thứ 3, hắn lên lớp với đôi mắt thâm quầng có vẻ như hắn không ngủ nổi mấy ngày rồi ý, nhìn bộ dạng hắn thật thảm hại, lũ học sinh nhào vào hỏi han hắn, hắn chỉ đợi một câu hỏi “ thầy mệt ạ !” hay gì đó chỉ cần An Nhiên nói gì với hắn thôi hắn sẽ thấy bầu trời thật tươi mới ngật tràn hương thơm và ánh nắng , nhưng đáp lại mong đợi của hắn An Nhiên chẳng nhúc nhích cô vẫn đứng trôn chân một chỗ cô không hỏi hắn một câu. Hôm nay hắn cho cả lớp học về dẫn bóng và hướng dẫn ném bóng vào rổ, trong đầu hắn nghĩ ra một ý nghĩ khiến hắn thấy thích thú, đôi mắt hẳn trở nên rạng rỡ. Hắn tập hợp lớp và giả vờ giở cuốn sổ điểm của lớp ra, hắn gọi to “ An Nhiên là bạn nào ? Lên làm mẫu ném bóng cho tôi !”. Hắn nghĩ đến việc hắn sẽ được chỉnh động tác cho An Nhiên tự nhiên hắn cười tủm một mình , hắn làm An Nhiên ngạc nhiên cô cứ đứng sững ra nhìn hắn một cái nhìn kỳ lạ. Hắn giật mình, trấn tĩnh hắn bước lại phía sau cô, đưa tay nâng tay cô cho đúng tư thế , hắn thấy đôi má An Nhiên đang ửng hồng hắn cảm thấy đôi tay cô bối rối An Nhiên thật đáng yêu lúc này. Hắn chỉ muốn thời gian ngừng lại để hắn được ngắm nhìn cô thật kỹ, thật gần như lúc này ! Bỗng An Nhiên cất tiếng “ thưa thầy em mỏi tay!” hắn giật bắn mình vội lùi ra sau cất tiếng “ Tư thế đúng rồi, em bật đà ném bóng đi !Cả lớp chú ý nhé!”. Từ hành động cử chỉ của cô trong mắt hắn đều lung linh, xinh xắn và đẹp đẽ.
Hắn ngạc nhiên về chính hắn , hắn không hiểu nổi hắn , An Nhiên một cô gái còn quá trẻ so với cái tuổi 29 của hắn và hắn cũng đã có người vợ sắp cưới do Bố mẹ hắn chọn lựa đợi sẵn ở quê nhà rồi , chỉ thêm năm nữa nàng được tuổi, hắn được ngày là hắn sẽ nàng về dinh, ấy vậy mà hắn lại rung động và hình như hắn đang yêu một cô bé.
Mấy ngày nay hắn đều mất ngủ và cứ hễ chợt mắt hắn lại thấy đôi mắt , bờ môi, đôi má ửng hồng của An Nhiên, có lần nửa đêm hắn bật dậy mồ hôi nhễ nhại, tự trâm cho mình một điếu thuốc, hắn đăm đăm nhìn xa săm. Hắn muốn được yêu, đã lâu rồi hắn chưa rung động và cũng chưa từng thấy khuất phục, chưa từng thấy ai đặc biệt, chưa từng thấy ai có sức hút như An Nhiên. Nhưng hắn sợ hắn không đủ dũng cảm để yêu cũng không biết có thể nhận được sự đáp trả của An Nhiên, hắn càng không muốn hắn gây tổn thương cho trái tim non nót của An Nhiên.
Cứ như vậy hắn lặng lẽ nhìn An Nhiên ngày ngày lên giảng đường mái tóc dài áo trắng đôi mắt ngây ngô, môi chúp chím cười với một cô bạn, một lời chào lê phép với thầy cô, hắn chăm chú nhìn An Nhiên tóc cột gọn gàng, chăm chú viết viết thỉnh thoảng có lật một trang sách, hắn thấy yêu cái dáng bộ chăm chú của cô mỗi khi cô bước vào thư viện trường. Hắn tình nguyện trực giảng đường về đêm và chuyển vào kí túc xá của trường ở để tiện cho công việc như hắn nói nhưng thực ra thì hắn còn có lý do riêng của hắn, phòng An Nhiên vẫn sáng đèn, hắn thấy bóng dáng quen thuộc đó đang chăm chú học. Sáng sớm khi màn sương vẫn chưa kéo đi hết,vẫn thói quen hàng ngày hắn chạy bộ, hắn thấy một cái bóng đang chạy về phía hắn là An Nhiên, hắn thấy dụi mắt thêm vài lần nữa đúng là An Nhiên là cơ may của hắn, hắn vờ như không biết nhưng cố chạy chậm chậm lại để chạy cùng cô. Đã gần một học kỳ hắn gặp với cô , lần đầu tiên cô nở nụ cười chào hắn, cất giọng chào hắn, hắn như mở cờ trong bụng hắn mạnh dạn ngỏ lời hỏi cô về việc trước kia cô có bị bệnh tim, có phải việc duy trì tập luyện hàng ngày của cô là liệu trình điều trị không ?Cô có vẻ ngạc nhiên khi nghe hắn hỏi vậy , căn bệnh đó cũng đã lâu rồi cô không còn nhớ là cô mắc chứng bệnh đó, cô đã từng rất ghét phải hoạt động mạnh vì mỗi lần như vậy dường như tim cô muốn ngừng đập , lồng ngực như co thắt , hơi thở của cô trở nên khó khăn hơn. Nhưng vì cái tôi muốn trở nên hoàn thiện vì cô không muốn chỉ một môn đơn giản như thể chất khiến kết quả học của cô bị tụt bậc; Cô xin Bố mẹ cho đi điều trị và cũng vì vậy mà căn bệnh hành hạ suốt thời tiểu học lên đến năm cấp 2 của cô được đẩy lùi, cô cũng cứng cáp hơn , không còn dễ hồi hộp lo sợ nữa. Cô nghiêng người hỏi hắn “ Sắp chọn đội tuyển bóng rổ nữ rồi thầy cho em đăng ký nhé!” cô nhoẻ miệng cười cho hắn một câu trả lời về sức khoẻ của cô và cũng cho hắn một cơ may.
An Nhiên luôn khiến hắn cảm thấy thú vị , hắn thấy cô không bao giờ khuất phục bất cứ điều gì, hắn thấy cái vẻ lanh lợi trong cô , không có bất kỳ thứ gì có thể cản trở múc đích và mong muốn của , cô quá vẹn toàn trong nhiều thứ. Đội tuyển hắn phụ trách , chắc chắn rồi sẽ không thiếu An Nhiên, cô học rất nhanh lặp lại nhưng điều hắn hướng dẫn một cách chính xác và có một lối chơi thông minh.
Thời gian như giết chết hy vọng của hắn , hắn sắp phải kết thúc chuyến phiêu du đọc hành mà hắn mong muốn kéo dài mãi à mà không phải hắn muốn chuyến phiêu du của hắn dừng chân tại một chỗ bên An Nhiên chứ không phải Lạc Hy- vợ sắp cưới của hắn. Hắn không muốn cuộc sống của hắn , tình yêu của hắn bị sắp đặt, nhưng hắn là đứa con trai đọc nhất vô nhị của ông chủ trang trại lớn nhất tỉnh, hắn cần nhanh chóng có gia đình và tiếp quản cái cơ ngơi của Ba hắn. Và hắn cũng từng nghĩ Lạc Hy dù biết hắn không yêu cô nhưng cô vẫn cam tâm lấy hắn chỉ vì cái mối quan hệ giữa ba hắn và ba cô không thể tách rời, ông chủ trang trại và ông chủ xí nghiệp chế biến thực phẩm đóng hộp. An Nhiên sắp kết thúc năm học đầu tiên xa nhà cô háo hứng đến ngày được về bên Bố mẹ ; Còn hắn, hắn thấy tiếc cho bản thân hắn , hắn không muốn phải như vậy chút nào, hắn không muốn rời xa An Nhiên của hắn , hắn muốn một năm học kéo dài tận 2 hay 3 năm gì đó hắn không muốn phải đến với Lạc Hy cô gái đỏng đảnh , ăn diện , đôi mắt được kẻ vẽ hàng ngày thật quá khác An Nhiên. Chuyện gì đếnn cũng sẽ đến hắn kết hôn trong sự kín đáo của hai gia đình và một số người bên đối tác làm ăn của hai gia đình , về phần hắn hắn chẳng thấy làm vui vẻ gì cả hắn chỉ là con rối trong đám cưới sắp đặt này, bạn bè của hắn chẳng ai biết hắn đã thoát kiếp đơn thân ngoài mấy thằng bạn chơi với hắn từ ngày ở truồng tắm mưa! Hắn nhậu suốt ngày hễ cứ nhìn thấy Lạc Hy hắn lại bực mình, hắn muốn mùa hè nóng nực này nhanh nhanh kết thúc để hắn trở về trường về bên An Nhiên, hắn bực thay là hắn chưa một lần can đảm để xin số điện thoại của An Nhiên, hắn muốn nghe giọng của cô hắn hoặc chí ít hắn cũng muốn biết cô có khoẻ không ?
Mùa hè đầu tiên của hắn cuối cùng cũng đã trôi đi, ngày tập trung hắn vội vàng gập đồ đón chuyến tàu sớm nhất về trường , suốt chặng đường hắn chỉ muốn nhanh nhanh gặp An Nhiên, hắn tò mò sau 2 tháng hè liệu An Nhiên có khác đi chăng? Hắn nhớ cô ra riết , còn An Nhiên thì sao ? Trong tâm trí hắn có vô vàn thứ bay nhảy và cái tên An Nhiên cứ mãi không giứt khỏi suy nghĩ của hắn cho đến khi hắn ngủ thiếp đi , hắn mơ thấy hắn tay trong tay đưa tình yêu nhỏ nhoi của hắn đến bên biển, ôm cô vào lòng và đặt lên môi cô một nụ hôn. Chưa kịp mơ hết giấc mơ ngọt ngào hắn đã bị cái thứ âm thanh gì đó phả vào tai “ Bến cuối rồi, xuống tàu để tôi dọn dẹp !”- tiếng bà lao công đã cắt ngang giấc mộng đẹp của hắn. Hắn vội vã đón chuyến bus về trường, hẳn tự nhủ hắn sẽ xin ông trời cho hắn một cơ hội , hắn sẽ yêu hắn sẽ cho An Nhiên thấy hắn yêu cô biết chừng nào. Hắn là một chàng trai lẵng tử đào hoa và ở cái tuổi của hắn, hắn cũng sẽ hấp tấp. Hắn quan tâm cô hàng ngày, lúc cô lên cơ sốt hắn lật đật chạy kiếm cháo cho cô , chăm cô hàng ngày khi cô nằm phòng y tế trường, hắn khiến cả trường thấy ngạc nhiên vì hành động đó nhưng bù lại hắn chỉ cho mọi người một câu trả lời “ vì cô là thành viên trong đội tuyển hắn phụ trách hắn không thể để cô ốm mà khiến cả đội không đẩy nhanh tiến độ luyện tập được !”. Xa nhà, dù có mạnh mẽ đến bao nhiêu , khi người ta ốm đau là khi người ta yếu lòng nhất , cô nhận sự quan tâm của hắn và cảm thấy hắn cũng không đáng ghét như cô từng nghĩ. Dần dần khoảng cách, cái bức tường lạnh nhạt cô dành cho hắn được xoá bỏ, hắn trở thành người thường xuyên tâm sự cùng cô. Tất nhiên chỉ là phần ít , vì An Nhiên là con người của công việc , việc học ôn luyện đội tuyển Quốc Gia và các tổ chức đoàn thể của trường đều có sự góp mặt của An Nhiên thoáng cái cô đã trở thành một nhân vật không thể thiếu trong trường là người tiên phong trong các phong trào của trường về cả hoạc tập , các hoạt động và thể thao.
Thời gian thấm thoát cũng đã 3 năm, An Nhiên trưởng thành và xinh xắn hơn nhiều, cô sắp kết thúc khoá học và chuẩn bị thi đại học. Thời khắc mà hắn sợ nhất cũng sắp đến, khi cô đỗ đại học cô sẽ quen biết nhiều hơn , nhiều chàng trai sẽ để ý đến cô và cô sẽ yêu một ai đó rồi tốt nghiệp đi làm kết hôn ; Cứ nghĩ đến như thế hắn lại điên đầu hắn lại bực bội, mấy ngày này An Nhiên đang ôn thi tốt nghiệp hắn ít gặp cô , cô cũng xin rút ngắn thời gian tập luyện với đội bóng thời gian cuối tuần cô mới tham gia cùng mọi người trong đội. Gặp cô ít đi môic ngày khiến hắn sợ một ngày nào đó An Nhiên sẽ là của người khác mãi mãi và giấc mơ của hắn sẽ không thể thành hiện thực. Hắn đánh liều lấy số máy cô vào một ngày luyện tập cuối tuần khi cô để điện thoại trong tủ đồ của cả đội. Cả đêm thao thức hắn không tài nào ngủ được hắn cầm điện thoại lên rồi đặt điện thoại xuống, hắn ấn soạn tin nhắn rồi lại xoá.
Đội tuyển của hắn hôm nay thi đấu cho giải tỉnh, vòng ba vòng loại đội gặp ngay vô địch năm trước và kết quả khiến đứa nào trong đội cũng thấy tiếc nuối, mấy nhóc khối dưới sụt sịt mắt đỏ ngầu , An Nhiên lớn tuổi nhất cô dỗ giành chúng nhưng trong lòng cũng trực trào nước mắt. Đêm hôm đó hắn gửi cho cô một cái tin “ Đừng buồn em nhé! Thầy Kỳ Hiếu” , hắn gửi cái tin đi nhưng cũng chẳng hy vọng là cô để tâm đến tin nhắn của hắn đâu , hắn ngạc nhiên khi cô hồi đáp lại, hắn mừng rỡ nhắn tin lại cho cô , cuộc trò chuyện của họ kéo dài cho cho đến khi hắn nhận ra hắn cần để cô nghỉ để mai lên lớp học, hắn chúc cô ngủ ngon. Những lần trò chuyện giữa hai người ngày càng nhiều lên , chỉ là tin nhắn một buổi sang học tập hiệu quả, một tin nhắn ăn trưa chưa, hay một tin nhắn ngủ ngon; Hắn không lấy quá nhiều thời gian của cô, hắn sợ việc yêu sẽ làm cô hoang mang và lo lắng nhất là khi cô đang phải gồng mình lên để ôn thi , hắn muốn được bên cô hắn muốn mỗi ngày được nấu cho cô ăn , được đặt lên môi cô một nụ hôn và muốn là bờ vai cho cô khi cô mệt mỏi.
Cô mặc bộ sắc phục dân tộc nơi cô sinh ra và lớn lên, thêm một chút son, tết mái tóc dài xinh xắn đi đôi dày cao gót mà Bố mẹ mua tặng cô nhân ngày tốt nghiệp. Cô lung linh trong mắt hắn, hắn chưa từng thấy người con gái nào dịu hiền và khiến tim hắn nhảy nhót như vậy. Ngày hôm nay, hắn cần phải quyết định một việc vì nếu không hắn sẽ chẳng bao giờ có thể nói điều đó nữa , hắn sẽ không thể gặp cô mà mặt đối mặt nói lên lời hắn sâu trong tim suốt ba năm qua. Hắn khẽ đưa mắt chăm chú nhìn cô , cô được nhận tấm bằng khen vì có thành tích xuất sắc cho ba năm học , một giấy chứng nhận hoạt động tích cực và rất nhiều khen thưởng khác. Cô thay mặt cho hơn 1000 học viên tốt nghiệp phát biểu , từng cử chi đôi môi nét mắt khiến hắn không thể rời, hắn thấy cô đứng trên sân khấu phía ánh sáng như làm cô them lung linh trong hắn, bỗng hắn cảm thấy mình quá nhỏ bé và không hề tương xứng với tâm hồn và cả sự thông minh tài giỏi của cô. Hôm nay mọi người đều có người thân đếnn dự riêng cô thì không , hắn nhận thấy điều đó, hắn lẳng lặng rời đi trước khi cô phát biểu xong. An Nhiên có thoáng chút buồn khi cả Bố và mẹ không thể đến bên cô nhưng biết sao vì họ đều bận, còn hắn tại sao người bạn duy nhất vẫn hay động viên cổ vũ cô hôm nay cũng rời đi nhanh vậy, tại sao không nán lại chúc cô một câu chứ.
Hắn quay lại trên tay cầm một bó hoa ly ( cô thích hoa ly hắn nhớ một lần cô từng nói với hắn như vậy ) và hắn có mua thêm một bông hoa hồng hắn đợ giúp cô đống bằng khen và mấy món đồ cô được tặng. An Nhiên liếc nhìn thấy bó hoa hắn cầm, hắn ấp úng nói thầy mua hoa tặng em nhưng hơi trễ, cô cười tít đáp “Em cảm ơn!”. Hắn khẽ nói nhỏ “ Còn đoá hoa hồng này, anh muốn tặng em !”; An Nhiên bỗng dưng khựng lại, mặt cô biến sắc rồi tự nhiên cô cười phá lên “ ha ha thầy đừng đùa em!”. Hắn cố gắng lấy hết can đảm, đặt đống quà tặng của cô xuống ghế đá gần đó, đặt lên tay cô đoá hoa hồng thì thâm bên tai cô :” Anh yêu em! Yêu rất nhiều và anh đã đợi ngày để nói yêu em rất rất lâu rồi.” .
Có một chút gì đó đè nén lên tim An Nhiên ,8 năm nay chưa khi cảm giác đó kéo về cô cảm thấy khó thở , tim cô bị đè nén đau, mắt cô dưng dưng không biết vì sao. Hắn khẽ ôm cô vào lòng hắn muốn bất chấp tất cả để yêu cô. “ Đồng ý yêu anh nha em!” , có thứ gì đó như ma xui quỷ khiến An Nhiên khẽ gật đầu.
Họ đến với nhau nhẹ nhàng và hắn đã có cô và một bí mật hắn dấu kín. Yêu xa khiến hắn lo sợ, cô xinh đẹp hơn nhiều cô lại quá nổi bật hắn sợ cô sẽ không còn là của hắn , hắn muốn cô; Ba năm ngày ngày đều đặn những tin nhắn sáng sớm, đêm đến là những cuộc trò chuyện kéo dài cả tiếng đồng hồ. Càng yêu hắn càng hoảng sợ một ngày nào đó hắn sẽ phải xa cô vì bí mật đó khó có thể giữ lâu hơn , hắn có con với Lạc Hy ; Điều khiến hắn không thể rời bỏ cô là vì hắn quá yêu cô và cô đã dành tất cả cho hắn, hắn không muốn cô bị tổn thương hắn đau , hắn lạc lối trong tình yêu .
Ngày … tháng … năm…, “ Alo đây có phải số máy An Nhiên không?”
“Dạ đúng rồi ạ, ai đầu dây bên kia đấy ạ?”
“ Tôi là Lạc Hy, vợ của Kỳ Hiếu”
An Nhiên tay run run, tai cô ù đi vì tiếng “Vợ”
Đầu dây bên kia vẫn nói: “ Tôi không muốn nói them nữa, cô tránh xa gia đình tôi ra, tôi không muốn con của chúng tôi phải sống trong gia đình sứt mẻ”
Đến đấy An Nhiên không thể kìm nén được nữa , cô gần như rơi vào trạng thái mất cảm xúc , lồng ngực của cô không thể chịu đựng được thêm, từ “ con” như nhát dao thứ hai đâm sau vào tim cô. Cô ngất lịm đi và may mắn được bạn cùng phòng đưa đến bệnh viện kịm thời. Cô vẫn im lặng đã 3 tuần rồi cô vẫn vậy, điện thoại tắt nguồn và chỉ nói với cô chỉ như một cỗ máy với đôi mắt thâm quầng bước lên giảng đường học rồi trở về phòng chìm vào giấc ngủ để quên đi tất cả để không cần phải nghĩ ngợi thêm. Kỳ Hiếu đến phòng tìm cô, cô không gặp hắn, cô không muốn gặp và càng không muốn biết đó là sự thật cô cố né tránh. Hắn khóc lần đầu tiên cô nghe tiếng hắn khóc, hắn cố gắng nói hắn cầu xin cô tha thứ , hắn cứ ngồi trước của phòng cô khóc như một đứa trẻ mặc cho mọi người qua lại nhìn hắn với con mắt tò mò , thương hại…. Cô đẩy cửa bước ra, lấy tay khẽ lau đi nhưng giọt nước mắt của hắn, khẽ đặt lên môi hắn nụ hôn cuối cùng và chậm dãi nhìn vào mắt hắn nói “ Mình chia tay thôi anh!”. Hắn không thể nói gì, cổ họng hắn nghẹn cứng hắn không muốn cô phải chịu khổ nhưng hắn cũng không thể làm trái ngược lời cha hắn và hắn còn đứa con. Cô mỉm cười một nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt xanh xao “ Về đi anh , về bên gia đình anh đi ! Em ổn”.
Chia tay rồi điều duy nhất khiến cô lấy lại niềm tin lấy lại nghị lực là gia đình mặc dù chuyện của cô Bố mẹ nơi quê nhà không hề hay biết , họ chỉ biết cô đang gặp rất nhiều áp lực trong công việc cũng như học tập. Tình yêu đầu như dấu chân trên cát tuy nhẹ mà rất sâu; Trái tim của cô đã bị tổn thương một vết thương sâu, nó không muốn phải rung động thêm một lần nữa, nó sợ phải yêu thương thêm một người nữa và nó vẫn đóng chặt. Còn hắn , hắn muốn chạy trốn tất cả hắn mất phương hướng hắn chỉ ước hắn có thể xoá hết nỗi đau hắn gây ra cho người hắn yêu, hắn say hắn gửi cô một tin nhắn:” Anh nhớ em !” , đáp lại hắn “ Đừng gây thêm tổn thương cho em nữa, cuộc sống những khao khát và cái yếu đuối của lý trí dẫn chúng ta đến với nhau, đến với những sai lầm , sai lầm nối tiếp sai lầm em không muốn chúng mình mãi phải sống trong đau khổ , chia tay tốt cho em và cũng tốt cho anh.”
Tình yêu là sự thăng hoa trong cảm xúc yêu thương của lứa đôi, là hy sinh vì nhau trao trọn cho nhau niềm tin , sự trân thành, sự chung thuỷ. Sự đổ vỡ trong tình yêu của cô là một vết cứa sâu trong tim cô nhưng nó không khiến cô gục ngã, cô đã khóc khóc rất nhiều nhưng cô sẽ đứng dậy gạt đi nước mắt và đón chào một tương lai mà cô chưa từng nghĩ đến và một con người khác của cô mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn.
Hết
Tớ đã từng thích cậu
* Tôi - một con nhóc ít cười.
Tớ thích cậu, từ bao giờ nhỉ?
Không biết nữa, tớ chỉ nhớ được cảm xúc lúc tớ ở bên cậu.
Tớ_một con nhóc thích hóng hớt, một đứa không bao giờ bỏ qua bất kì sự kiện mới nào của lớp.
Nhưng...tớ đã từng bỏ qua cậu.
Lúc cậu mới chuyển tới lớp mình, tớ còn chẳng thèm quan tâm xem mặt mũi cậu thế nào. Chẳng biết vì sao nữa? Bây giờ nghĩ lại, tớ mặc định rằng: chắc lúc đó mình bị điên.
Lúc ấy, tớ và cậu là hai người hoàn toàn xa lạ. Còn bây giờ, cậu là người mà tớ từng thích.
Tớ đã nghĩ, tớ và cậu có phải là có duyên khi cô đột nhiên chuyển tớ tới ngồi cạnh cậu ?
Tớ vẫn nhớ, lúc nào cậu cũng ngồi sát, thật sát bên cạnh tớ.
Tim tớ luôn đập loạn mỗi lần như vậy.
" Nó thích mày rồi à? " Đứa bạn thân của tớ hỏi tớ như vậy.
" Không, chép bài, cậu ấy bị cận. " Tớ lắc đầu, thở dài.
.........
" Chữ xấu quá. " Cậu luôn nói như vậy mỗi khi chép bài ở vở của tớ.
" Kệ tớ, xấu thì đừng chép nữa. " Tớ tự ái.
" Không nhìn thấy chữ trên bảng. " Cậu chỉ hờ hững đáp lại.
" Chép bài của Dũng ấy, chữ của Dũng đẹp, cậu ấy cũng chép đủ bài. " Cậu ngồi giữa tớ và Dũng cơ mà, sao lại cứ phải chép bài của tớ cơ chứ?
" Không thích, thích chép của cậu. " Cậu vẫn không thèm ngẩng đầu lên. Làm ơn! Đừng nói như thế nữa, tớ không muốn ảo tưởng quá nhiều.
Ảnh minh họa |
Cậu có còn nhớ, khi tớ bị gán ghép với một người trong lớp, tớ đã bật khóc?
Cậu nói rằng tớ mít ướt quá.
Không đâu.
Tớ sẽ không buồn, không khóc, cũng sẽ không hề để tâm.
Nếu như, người bày ra trò gán ghép đó...không phải là cậu.
Bạn thân của tớ thích cậu lắm đấy, không phải thích như kiểu tớ thích cậu đâu nhé. Nó khen cậu đẹp trai, trắng, tốt bụng, bla...bla...
Đó không phải là những ấn tượng của tớ về cậu.
Cậu có nụ cười rất đẹp, đó là điều hiện ra đầu tiên mỗi khi tớ nhớ đến cậu.
Cậu là người duy nhất trong lớp nói với tớ rằng " Tớ không hề ghét cậu. "
Đó có phải lý do tớ thích cậu không nhỉ?
Cậu...có thích tớ không?
Câu nói ấy, mãi tớ không dám hỏi.
Tớ thích cậu.
Câu nói này, mãi tớ không dám nói.
Đôi lúc tớ cũng mơ mộng.
Tớ hay tưởng tượng rằng, thật ra cậu cũng thích tớ.
Thật ra, cậu vẫn luôn âm thầm để ý đến tớ.
Tớ hy vọng rằng, có ngày nào đó; tớ và cậu, sẽ giống như trong những câu chuyện tình cảm tuổi teen và những bộ tiểu thuyết tình cảm mà tớ hay đọc: sẽ có một happy ending.
Tớ thích những bài hát mà cậu hay hát.
Thích đọc những quyển truyện mà cậu hay đọc.
Thích lén ngắm cậu rồi lại ngồi cười tủm tỉm một mình.
Rồi lại ngồi mơ mộng.
Biết đâu, có một ngày, cậu sẽ tỏ tình với tớ.
Đúng là có một ngày, cậu tỏ tình.
Nhưng....không phải là với tớ.
Tớ nhìn thấy cả lớp vỗ tay, nhưng tớ lại không nghe thấy gì cả.
Tớ không khóc, cũng không buồn, chỉ thấy trái tim nhói một cái.
Có lẽ, tớ không thích cậu nhiều như tớ vẫn tưởng.
Bạn gái của cậu, cũng là bạn học trong lớp.
Cũng là một người mà tớ chơi khá thân.
Không như ấn tượng của tớ về cậu, tớ có quá nhiều ấn tượng về cậu ấy.
Trắng, xinh, học giỏi, đáng yêu, thân thiện.
Rất nhiều, đến nỗi tớ không nhớ hết nữa.
Tớ phải cố tỏ ra bình tĩnh.
Tớ giả vờ trêu chọc cậu.
Nhưng nụ cười giả tạo trên môi tớ vụt tắt.
Bởi vì...đó là lần đầu tiên...tớ thấy cậu đỏ mặt.
Tớ chỉ cảm thấy, tim mình như nghẹn lại.
Có cái gì đó đè nặng lên ngực tớ.
Duyên phận mà tớ vẫn nghĩ đã kết thúc.
Khi cô chuyển tớ tới chỗ khác ngồi.
Tớ thấy cậu rất vui mừng.
Có phải, cậu rất vui khi không phải ngồi bên cạnh tớ nữa ?
Có phải, thật ra tất cả chỉ là nói dối, cậu cũng như những người khác trong lớp, rất ghét tớ?
Hôm lớp mình tập diễn kịch cho ngày hội trường, tớ với cậu cãi nhau chỉ vì vấn đề lời thoại.
Tớ biết tớ sai, nhưng cái tôi của tớ đủ lớn để không nói " xin lỗi " với cậu.
Lại một lần nữa tớ nghĩ: có lẽ tớ không thích cậu nhiều như tớ vẫn tưởng.
Tớ đã không nghĩ rằng sẽ có một ngày cậu đột ngột ra đi như thế.
Cậu đến lớp với một nụ cười tạm biệt.
Cậu sẽ không đi học nữa.
Tại sao thế?
Tớ nhìn theo bóng dáng cậu cứ xa dần, xa dần, rồi biến mất khỏi tầm mắt tớ.
Tớ chỉ dám thì thầm.
" Tớ thích cậu, cậu đừng bao giờ biết nhé. "
.................
" Sao mày không nói cho nó biết là mày thích nó? " Mọi người đã hỏi tớ như vậy.
Để làm gì cơ chứ ?
" Ngốc quá, nói cho nó biết đi, dù không được đáp lại cũng được, ít nhất mày cũng phải nói cho nó biết chứ. " Mọi người lại tiếp tục khuyên tớ như thế.
Nhưng tớ không thể, đã không còn cơ hội nữa rồi.
Một ngày lang thang trên facebook, tớ tình cờ gặp lại cậu.
" Hey, dạo này thế nào rồi? " Tớ hỏi.
" Chưa chết, đang phụ giúp cho hàng ăn của mẹ tớ. "
" Xin lỗi cậu. "
" Hả? Sao tự dưng lại xin lỗi tớ? "
" Cái vụ diễn kịch ấy, tớ xin lỗi. "
" Có gì đâu mà xin lỗi, tớ quên rồi, bạn bè mà, so đo làm gì. "
" Có chuyện này tớ muốn nói với cậu. "
" Chuyện gì? "
" Tớ thích cậu. "
" Hả? "
Thật may, vì lúc ấy tớ và cậu không nhìn thấy nhau. Tớ không muốn nhìn thấy cảnh cậu ngã ngửa sau khi đọc được lời tỏ tình của tớ.
" Từ bao giờ thế? " Cậu hỏi.
" Không biết nữa, nhưng cũng lâu rồi. Cậu là mối tình đầu thứ ba của tớ đấy. "
" Ha ha, mối tình đầu thứ ba á? Thế hai người kia như thế nào? "
" Người thứ nhất, là người ngồi cạnh tớ hồi lớp sáu, tớ thích cậu ấy vì cậu ấy đẹp trai. "
" Người thứ hai? "
" Là người ngồi cạnh tớ hồi lớp chín, tớ thích cậu ấy vì cậu ấy đẹp trai. "
" Vậy còn tớ? "
" Cũng là người ngồi cạnh tớ, tớ thích cậu bởi vì.........."
" Vì tớ đẹp trai! " Cậu ngắt lời.
" Không, tớ cũng không biết vì sao nữa. "
" Gì kì vậy? "
" Tớ thích cậu chỉ vì tim tớ cảm thấy thế. Tớ là ngày đông u ám, cậu là ngày nắng hạ chói chang. Ở bên cạnh cậu, tớ cảm thấy ấm áp, vậy thôi. Nhưng cậu mới là người đầu tiên tớ thích thật lòng. "
Là tình cảm thật sự, chứ không phải vu vơ như trước đây, thích một người chỉ vì ngoại hình của người đó đẹp.
" Ừ, cám ơn. "
" Cậu với Kim Anh sao rồi? "
" Bọn tớ chia tay lâu rồi. "
" Tại sao ? "
" Tình cảm học trò mà, giống nhưng lại không phải tình yêu thật sự. Dễ đến, dễ đi. Còn cậu, đến giờ vẫn còn thích tớ sao? "
" Không, tình cảm học trò mà, giờ cậu là người mà tớ từng thích. "
" Bao giờ lấy chồng nhớ mời tớ nhé. "
" Ừ, chắc chắn rồi. "
" Tớ sẽ nói với chú rể, tớ chính là mối tình đầu của cậu. "
" Ôi, cậu chơi ác thế, muốn phá đám cưới của tớ à ? "
" Ha ha ha, không đâu. Tớ sẽ nói với chú rể rằng phải trân trọng cậu, cậu là một cô gái tốt. Bật mí nhé, tớ cũng đã từng thích cậu. "
...................
Tắt khung chat đi, tớ mỉm cười. Cậu đã từng thích tớ, vậy là quá đủ.
Tình cảm mà tớ vẫn mang suốt hai năm, không có nhiều đau khổ, cũng không có nhiều hạnh phúc.
Chỉ là một thứ cảm giác bình lặng, xao xuyến.
Nhưng lại khiến tớ nhớ mãi không quên.
Sau này, khi tìm được tình yêu thật sự.
Tớ cũng sẽ nhớ đến cậu.
Chúng ta đã từng thích nhau.
Tớ đã từng thích cậu.
Và cậu cũng đã từng thích tớ.
Vậy là đủ rồi.
Tôi _ Một thằng nhóc hay cười.
Ngày tớ chuyển tới lớp. Tớ đã được nghe mọi người nói về cậu _ kẻ đáng ghét nhất lớp.
Trong ấn tượng của tớ lúc ấy, cậu là một cô bạn nhỏ nhắn, trầm lặng, ít nói, và đương nhiên là " kẻ đáng ghét " giống như mọi người đã nói.
Tớ đã từng cảm thấy thật xui xẻo khi cô chuyển " kẻ đáng ghét " đến ngồi cạnh tớ. Nhưng giờ tớ lại thầm cảm ơn điều đó.
Cậu gật đầu với tớ thay cho lời chào, đôi môi khẽ mỉm cười. Tớ gật đầu lại, cũng mỉm cười, chúng ta đã làm quen như thế.
Ở gần cậu, tớ mới biết cậu không hề đáng ghét như mọi người vẫn nói.
Tớ bị cận, nên hay phải nhìn vở của cậu để chép bài, mỗi lần như vậy cậu đều tỏ ra bình thản, nhưng tớ phát hiện tai cậu luôn đỏ khi tớ ngồi sát vào cậu.
Tớ hay chê chữ cậu xấu khiến cậu tự ái, nhưng cậu biết không, tớ thích nhìn thấy cậu đỏ mặt, thích nhìn thấy cậu tức giận, thích trêu chọc cậu.
Tớ thích nhìn thấy nụ cười của cậu vào những ngày mưa, không hẳn là đẹp, nhưng có cái gì đó thu hút tớ.
Tớ không biết...tại sao mình lại thích cậu?
Tớ thích hát những bài hát mà cậu hay nghe.
Thích đọc những quyển truyện mà cậu hay đọc, dù chỉ cần đọc đến trang thứ hai là tớ phát ngán rồi.
Thích lén ngắm cậu, dù đôi lúc cậu hay tủm tỉm cười một mình trông rất ngốc nghếch.
Tớ đã từng muốn nói với cậu rằng : tớ rất thích cậu.
" Kim Anh thích mày đấy. " Có một ngày Dũng nói với tớ như vậy.
" Sao mày biết? "
" Sao tao lại không biết, nó đổ mày rồi, tán đi. "
Sự sĩ diện của một thằng con trai đã khiến tớ phạm phải sai lầm .
Tớ tỏ tình với cậu ấy, dù tớ chẳng hề thích cậu ấy.
Khi cậu trêu chọc tớ với cậu ấy, tớ nhận thấy một nỗi giận dữ vô hình, cả khuôn mặt tớ đỏ gay lên vì giận, nhưng tớ vẫn cố tỏ ra bình thường.
Tớ cảm thấy buồn, trái tim tớ xót xa, tại sao tớ lại ngốc nghếch đến thế nhỉ?
Cái ngày cô chuyển cậu tới chỗ khác ngồi, tớ vẫn cố cười thật vui vẻ với cậu, dù trong lòng tớ rất buồn, tớ muốn mình luôn vui vẻ rạng rỡ trong mắt cậu.
Ngày lớp mình tập diễn kịch, tớ và cậu cãi nhau.
Đã biết rằng đó là lần cuối được nhìn thấy cậu, vậy mà sao tớ vẫn để cái tôi lấn át lý trí.
Một câu xin lỗi tớ cũng không dám nói ra, tớ thật là ngốc.
Ngày hôm sau, tớ đến tạm biệt.
Một lời tạm biệt dành cho tất cả, và một lời tạm biệt dành riêng cho cậu ở sâu trong tim tớ.
Tớ sẽ không đi học nữa.
Tớ không dám nhìn cậu, tớ sợ...sợ chính trái tim mình.
Một lời chào, và kết thúc tất cả để quay đi.
Tớ không dám nhìn lại, cũng không dám nói cho cậu biết một điều mà tớ vẫn luôn nghĩ.
Nếu như...ngày hôm ấy tớ quay đầu, thì tớ đã phát hiện...có một ánh mắt đã luôn dõi theo tớ.
Nếu như...tớ không ngu ngốc tỏ tình với người khác và đủ can đảm để dành lời tỏ tình ấy cho một người.
Thì có lẽ chúng ta đã không bỏ qua nhau lâu đến như vậy.
Một lần tình cờ, tờ gặp lại cậu trên facebook.
" Hey, dạo này thế nào rồi? "
" Chưa chết, đang phụ giúp cho hàng ăn của mẹ tớ. " Tớ mỉm cười, dù biết cậu không thể nhìn thấy.
" Tớ xin lỗi. "
" Hả? Sao tự dưng lại xin lỗi tớ? " Tớ ngẩn người, cậu đã làm gì có lỗi với tớ đâu nhỉ?
" Cái vụ diễn kịch ấy, tớ xin lỗi. "
" Có gì đâu mà xin lỗi, tớ quên rồi, bạn bè mà, so đo làm gì. "
" Có chuyện này tớ muốn nói với cậu. "
" Chuyện gì? "
" Tớ thích cậu "
" Hả? "
Ba chữ ấy đập thẳng vào mắt tớ, khiến tớ suýt ngã ngửa, không phải tớ nhìn nhầm đấy chứ? Tim tớ đập rất mạnh, tớ kinh ngạc đến mức không thể tin được. Cậu thích tớ, cậu thích tớ sao?
" Từ bao giờ thế? "
" Không biết nữa, nhưng cũng lâu rồi, cậu là mối tình đầu thứ ba của tớ đấy. "
" Ha ha, mối tình đầu thứ ba á? Thế hai người kia như thế nào? "
Tớ cảm thấy trong lòng rất khó chịu, cậu đã từng thích người khác ngoài tớ. Không phải là một, mà là những hai người, và tớ là người thứ ba.
" Người thứ nhất, là người ngồi cạnh tớ hồi lớp sáu, tớ thích cậu ấy bởi vì cậu ấy đẹp trai. "
" Người thứ hai? "
" Là người ngồi cạnh tớ hồi lớp chín, tớ thích cậu ấy vì cậu ấy đẹp trai. "
" Vậy còn tớ ? "
Tớ hỏi, lòng vừa có chút chờ mong, lại vừa có chút buồn bã. Chẳng lẽ cậu thích tớ cũng chỉ vì tớ ngồi cạnh cậu và có vẻ ngoài đẹp trai?
" Cũng là người ngồi cạnh tớ, tớ thích cậu bởi vì..."
" Vì tớ đẹp trai! " Tớ ngắt lời.
" Không, tớ cũng không biết vì sao nữa. "
"Gì kì vậy? "
Một câu trả lời nằm ngoài tầm dự đoán của tớ, tớ nhíu mày, không sao hiểu nổi.
" Tớ thích cậu chỉ vì tim tớ cảm thấy thế. Tớ là ngày đông u ám, cậu là ngày nắng chói chang. Ở bên cạnh cậu, tớ cảm thấy ấm áp, vậy thôi. Nhưng cậu mới là người đầu tiên tớ thích thật lòng. "
Tớ mỉm cười, cảm thấy trong lòng ấm áp. Cậu biết không? Tớ cũng như cậu, thích cậu chẳng vì lý do gì. Đối với tớ, cậu là một tia nắng nhỏ, và nụ cười của cậu khiến trái tim tớ ấm áp.
" Ừ, cám ơn. "
" Cậu với Kim Anh sao rồi? "
Tớ hơi ngẩn người trước câu hỏi của cậu, một cái tên mà tớ gần như đã lãng quên, một người đã từng là bạn gái tớ. Chút bồng bột xốc nổi của tuổi trẻ không đủ sức để níu kéo một mối quan hệ, ngay cả khi nói lời chia tay, câu nói ấy cũng nhẹ như gió thoảng.
" Bọn tớ chia tay lâu rồi.
" Tại sao? "
" Tình cảm học trò mà, giống nhưng không phải tình yêu thật sự. Dễ đến, dễ đi. Còn cậu, đến giờ vẫn còn thích tớ sao? "
Tớ đã mong chờ, mong chờ rằng cậu cũng như tớ. Vẫn còn thích tớ, và tớ sẽ không ngần ngại nói với cậu ba từ ấy : " Tớ thích cậu. "
" Không, tình cảm học trò mà, giờ cậu là người mà tớ từng thích."
Tớ mỉm cười, một nụ cười chua chát, trái tim nghẹn lại. Cũng phải thôi, đã lâu như vậy rồi, làm sao cậu có thể thích tớ được nữa chứ?
" Bao giờ lấy chồng nhớ mời tớ nhé. "
" Ừ, chắc chắn rồi. "
" Tớ sẽ nói với chú rể, tớ chính là mối tình đầu của cậu."
" Ôi ! Cậu chơi ác thế, muốn phá đám cưới của tớ à? "
" Ha ha ha, không đâu. Tớ sẽ nói với chú rể rằng phải trân trọng cậu, cậu là một cô gái tốt. Bật mí nhé, tớ cũng đã từng thích cậu. "
.....
Hai năm sau.
Tớ trở về nơi chứa đựng những tình cảm tuổi học trò của mình.
Đã lâu lắm rồi, trường mình vẫn như vậy, không hề thay đổi.
Và...tớ gặp lại cậu.
" Cậu cũng về thăm trường à? " Cậu cười, vẫn là nụ cười nhẹ như gió thoảng.
" Ừm, tình cờ nhỉ. "
Hai đứa cùng đi dạo trong sân trường, im lặng.
" Giờ cậu vẫn chưa có người yêu à? " Tớ hỏi.
" Ừm. " Cậu khẽ gật đầu, dường như thoáng chút ngập ngừng. " Thế còn cậu thì sao? Sao đến giờ vẫn chưa có người yêu, coi chừng ế như tớ đấy. "
" Vì tớ đang chờ một người. Và vì tớ muốn cố gắng để người ấy thích tớ một lần nữa, vì người ấy đã nói rằng người ấy đã từng thích tớ chứ không phải đang thích hay còn thích nữa. " Tớ nhìn cậu, mỉm cười.
" Ơ..." Cậu ngơ ngác.
Tớ nắm lấy đôi bàn tay của cậu trước khi cậu kịp hiểu ra chuyện gì. Nhìn thẳng vào mắt cậu và nói ra điều mà tớ lẽ ra lên làm từ lâu.
" Tớ thích cậu, không phải đã từng thích mà là còn thích, đang thích và vẫn cứ thích. Cậu làm người yêu của tớ được không? "
Một đôi má ửng hồng, cùng một nụ cười rực rỡ như nắng đã đủ thay cho câu trả lời rồi phải không? Tớ biết mà, không phải đã từng thích đâu, cậu vẫn còn thích tớ nhiều lắm.
Gia Phúc(Blog tình yêu)
Bình Phước 24h
No Comment to " Những câu truyện ngắn tình yêu hay nhất phần 1 "
Đăng nhận xét